
Bài thiền này với tôi có một chặng đường khá vất vả.
Tôi thử không ít lần, nhưng không thấy hiệu quả gì, dù tôi đã cố cười đến mỏi miệng, nhưng không hề có biến chuyển gì, tất cả vẫn như cũ.
Sự không hài lòng vẫn hiện diện, cảm giác kém cỏi vẫn hiện diện, cảm giác đau đớn do cơn đau đầu và những cơn ốm lâu dài vẫn hiện diện.
Tôi đã nghĩ chẳng bao giờ mình có thể tập được bài thiền này.
Tới một ngày, khi tôi xin Dòng chảy như nguyện hãy khơi thông các kinh mạch cho tôi, và Kundalini của tôi bày ra các hình dạng giúp tôi tự bấm vào các huyệt đạo của mình, giúp tôi căng hết cơ ở cổ, rất mỏi, căng hết cơ ở vai, rất mỏi, thi thoảng lại khơi thông các kinh mạch bị tắc nên khá đau.
Sau đó, dòng năng lượng tiếp tục sống động, và tôi lúc lắc theo, rất chóng mặt, mỏi cổ, tôi vẫn lúc lắc theo, rồi cười, một cách hoàn toàn tự nhiên và vô tư.
Trong đầu tôi là hình ảnh của một đứa bé. Tôi bắt chước nụ cười ấy và tôi thật sự thấy sự biến chuyển diễn ra thần kỳ chỉ trong vài phút.
1. Nếu bạn không quen với hình tượng Di lặc, chả sao cả, bạn hãy bắt chước một đứa trẻ.
Trẻ con có thể cười một ngày 200-400 lần, còn chúng ta, 50 lần là quá nhiều. Trẻ con tươi vui, người lớn u uất.
Trẻ con cười kiểu gì, hãy nhìn nụ cười đó, bé lúc lắc tất cả thân thể, bày ra tư thế thoải mái nhất. Miệng cười toe toét và tung ra những tràng cười lớn. Thật tuyệt vời.
Khi bạn lúc lắc một đứa trẻ, bé cũng cười rõ to. Khi đứa bé lớn hơn và chúng ta không thể bế lên, đứa bé vẫn có khả năng tự lắc đầu để tạo ra tư thế thoải mái nhất cho nụ cười.
Nhưng đến khi chúng ta làm người lớn, sự việc đã khác hẳn, chúng ta phải cười sao cho đẹp, và thế là nụ cười đã trở thành một cực hình giả tạo.
Một cách vô tình, khi tôi lúc lắc đầu, vùng gáy và vai được khởi động, bệnh thiểu năng tuần hoàn não không còn ảnh hưởng nặng nề nên tôi mới cảm nhận được về Phương pháp thiền này.
Với những người hay ngồi văn phòng, hoặc hay nhức đầu, thời tiết chuyển mùa, đây thực sự là Phương pháp tốt. hãy để cơ thể bạn tự nhiên, vì cơ thể luôn hiểu nó cần gì hơn cả bạn.
2. Bạn chỉ cần lắng nghe, và làm theo cơ thể của mình thôi.
Nếu bạn đã quen với Di lặc, hãy nhìn nụ cười ấy, sau đó hãy chiêm ngưỡng Di lặc.
Trong một câu chuyện cổ Di lặc chính là ông Ba Bị chuyên cho quà trẻ con.
Dầu sao chi tiết câu chuyện không quan trọng lắm.
Hãy nhìn cách ngồi thoải mái của Di Lặc, hướng đi thoải mái, đôi tay thoải mái, cái bụng cực kỳ thoải mái, sẵn sàng béo phệu và điều đó cũng là điều tuyệt vời vô cùng đẹp đẽ.
Vì cái bụng đó thật sự là biểu tượng của sự thoải mái.
Bạn không thể béo nếu suy nghĩ quá nhiều.
Não người là bộ phận tiêu tốn cực kỳ nhiều năng lượng.
Và những cảm xúc tiêu cực cũng vậy, hoặc chúng làm bạn quá béo vì bạn cứ phải nuốt thêm, hoặc làm bạn quá gầy khi không muốn ăn thêm bất kỳ thứ gì do trầm cảm.
3. Bạn chỉ có thể có được điệu cười Di lặc, có được thân hình và cử chỉ Di lặc khi bạn thực sự thoải mái.
Hãy nghĩ nhìn đến hình tượng này. Nếu bạn béo, điều đó thật tuyệt vì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy béo là xấu khi nhìn hình ảnh này, béo thực sự là điều rất tuyệt vời.
Không phải tự nhiên mà Di lặc có năng lực ban tài bảo, ban tặng sự giác ngộ trong niềm vui và giàu có.
Vì ngài rất thoải mái, tại sao chúng ta lại không thể có được tất cả trong sự thoải mái mà lại cứ phải căng thẳng mệt mỏi đấu tranh chống lại hiện thực nào đó.
Và nếu có điều gì khiến bạn bất mãn, hãy nhớ nghĩ tới Di lặc, chúng ta hoàn toàn có thể đạt được tất cả những gì chúng ta muốn trong tâm trạng thoải mái tuyệt vời.
Nhờ tâm trạng thoải mái chúng ta lại có được những gì chúng ta muốn. Mà bạn muốn gì?!?
Tôi hoài nghi bạn có thể thiếu thứ gì, khi thượng đế đã cực kỳ hào phóng cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần!