
Trong lúc thiền thì thường mình thấy những gì mà người khác thấy và mình từng tưởng rằng các linh ảnh, suy nghĩ, cảm xúc đó có sẵn và do mình câu về nhờ vào tâm và các kĩ thuật.
Sự thật là không phải như vậy. Buổi trước một anh hoàn toàn mới, tới thiền Nụ cười phật Di lặc.
Kết quả: mình thấy một đứa trẻ trắng nõn chạy vòng quanh rất vui, và lây được một tí xíu cái vui của đứa bé. Nhưng lúc đó không phân biệt được đó là đứa bé nào.
Sự thật: anh ý nghĩ đến một đứa bé trắng thật, là một bé lai Mỹ. Em bé chạy chơi và rất nhộn.
Điều này làm mình giật mình. Trong pháp nụ cười Di lặc, để kích thích nụ cười thì cần có quán tưởng hoặc hóa thân hoan hỉ của Di lặc, hoặc là nghĩ tới đứa trẻ.
Như mình sẽ nghĩ tới khuôn mặt Di lặc, và đứa trẻ mình nghĩ tới da nó đen chứ không trắng bóc như đứa bé này.
Cũng tức là: các hình ảnh và cảm nhận là nghiệp riêng của mỗi người.
Người nào có quan hệ sâu với Di Lặc thì sẽ dễ tiếp cận với phật Di lặc.
Người nào quen thuộc với em bé sẽ dễ tiếp cận em bé.
Người nào quen em bé trắng trẻo và có ấn tượng với bé trắng trẻo sẽ thấy bé trắng trẻo.
Các hình ảnh đó có sẵn trong tâm thức của mỗi người rồi. Khi có tác động thì hình ảnh tâm thức sẽ được chiếu lại.
Mình chỉ là người tác động và đưa mọi ng vào trạng thái chủ động để tiềm thức – tưởng phóng chiếu.
Đương nhiên, thiền Nụ cười Di lặc có tác dụng đầu tiên là đưa con người ra khỏi nỗi buồn và căng thẳng, tìm lại nụ cười sẵn có nên nó không cần quán đỉnh, không cần tu trì giữ gìn phức tạp.
Mình xếp phương pháp này vào hiển pháp. Có dùng tưởng nhưng là tưởng để giúp người nên vẫn dùng. Chứ chả nhẽ người ta buồn thối ruột ra, hoặc suy nghĩ quay cuồng lại dùng thiền hít thở, kết quả ko nhanh và khó.
Trải nghiệm này cho mình hiểu ra là một phần cực lớn, kết quả của thiền nằm ở tâm thức của người thiền, người nào đã quen với thế giới tâm linh thì sẽ nhanh hơn. Người nào hợp duyên chỉ cần huých nhẹ. Vì thế mà những nền tảng là rất quan trọng.