
“Đừng trách người làm khổ ta
Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần”
– Một phản xạ có điều kiện chúng ta nên học, đó chính là nhận trách nhiệm về mình trước những gì xảy ra với chính mình.
– Một ai đó nói xấu bạn, là việc của người đó. Nhưng bạn bực mình về điều đó, đó là vấn đề của bạn.
– Một ai đó đối xử tệ với bạn, đó là nghiệp xấu của họ. Nhưng bạn đau khổ vì điều đó, đó là vô minh của bạn.
Chúng ta không cần hiểu nhân quả là cái gì xa xôi, điều đó đơn giản là khi chúng ta phản ứng với những gì người khác làm, coi những gì người khác làm ảnh hưởng tới chúng ta, cho phép những gì người khác làm làm chúng ta đau khổ, thì chúng ta khổ ngay lúc đó.
Trong khi nếu lựa chọn không phản ứng, lựa chọn nhận vấn đề về mình, thì chúng ta mới xử lý được vấn đề đó.
Cái nhân sai lầm, ở đây là suy nghĩ sai cho rằng ta khổ do người khác, nhân này tạo ra kết quả sai lầm. Cái nhân đúng, ở đây là nhận thức ta khổ do ta, thì tạo ra kết quả là chúng ta sẽ tự quay về bên trong để điều chỉnh.
Sự thật là: tôi đau khổ vì tôi vô minh
vì tôi không nhận thức được sự thật,
vì tôi phản ứng với cảm giác,
vì tôi không biết chấp nhận cuộc sống, chấp nhận những người xung quanh,
vì tôi chỉ nghĩ tới lợi ích của tôi, sâu xa sau việc chỉ nghĩ tới lợi ích của tôi, vẫn là tôi chỉ quan tâm tới cảm giác của tôi thế nào…