
Bạn ơi, bài viết này tớ viết để trả lời câu hỏi cách hoàn hảo nhất cho mối quan hệ ĐỒNG NGHIỆP đây. Chúc bạn luôn năng lượng và gặp nhiều may mắn nhé.
Để giúp trả lời câu hỏi trên tớ lấy dẫn chứng cụ thể cuộc đời tớ cho bạn nghe nha. Bạn sẵn sàng để nghe chưa nào? Cùng sẵn sàng nhé! Và tớ xin kể câu chuyện ĐỒNG NGHIỆP về tình yêu nha.
Miếng ghép tình yêu của tớ là sự tương tác, trách nhiệm, nghiêm túc, quan tâm và dịu dàng, hi. Và tớ có xu hướng đi tìm miếng ghép như thế, một ngày đẹp trời tớ còn nhớ 11:33 ngày 31/08, tớ nhận một cuộc điện thoại “abcd… cậu đón tớ 14:00 ở bến xe Kim Mã nhé… cdba”
Đúng 14:00 tớ đón cậu ấy giữa cái nắng ngột ngạt gay gắt của Hà Nội, chả biết đi đâu bèn mời đến nhà và hỏi chuyện. Hi, bỗng bạn ấy cầm tay tớ và xúc động nói “từ ngày học xong, tớ về quê làm lúc nào tớ cũng nhớ đến cậu, hồi đi học tớ không dám yêu vì cậu người hà nội, tớ ở quê, nhưng hôm nay tớ quyết tâm bỏ công việc, xa gia đình lên hà nội để được gần cậu, cậu cho tớ một cơ hội nhé … kml…xyz” thế là tớ bị trói vào cái câu bỏ hết để về hà nội vì tớ và cho cậu ấy một cơ hội. tớ rung động, tớ giãn các mối quan hệ để chăm sóc giúp đỡ bù đắp để cậu ấy yên tâm tìm việc và công tác tốt ở hà nội giúp bố mẹ và gia đình cậu ấy yên lòng. Tại đây tớ đã non nớt bước chân vào một ĐỒNG NGHIỆP với cậu bạn này.
Một năm sau, gia đình bạn xuống xin cưới, và chúng tớ tổ chức đúng ngày noel để dễ nhớ ngày kỷ niệm… ka ka. Đó cũng là thời điểm Tớ thơ ngây dấn thân vào ĐỒNG NGHIỆP với những con người trong gia đình này.
Sau Khi cưới nhau được tháng rưỡi là tết, 28 tết chúng tớ đèo nhau về quê, tớ mua sắm hoa hoét cắm đầy nhà, quả đầy mâm, dâu mới ai cũng qua quan tâm hỏi han đến là ấm áp.
Đến 30 tết thì sấm đổ vang đầy nhà, lốc xoáy tung mọi góc, thì ra miếng ghép này của tớ là giả… trời đất sụp xuống dưới chân tớ, tớ tính đi về Hà Nội hay ở lại…, bố mẹ tớ người thân của tớ cứ hiện lên trong tâm trí tớ, rồi tớ cũng trấn tĩnh được tớ thầm nguyện xin trời phật mình tớ nhận bất hạnh này để gia đình tớ được bình yên. Tớ bắt đầu ký ngầm một giao ước ĐỒNG NGHIỆP cùng chốn quê này với Trời Phật. Lúc đó chắc Trời Phật thương tớ lắm, cho tớ thấy những cuồng phong giông bão để tớ có một cơ hội để chạy đi mà tớ không nhanh tay đón nhận.
Mùng 4 tết chúng tớ quay về hà nội, tớ giấu không cho ai biết chuyện gì, và tìm mọi cách để ở xa gia đình hơn chút nữa, xác định dấn thân mình mong xoay người về đường lương thiện để lỡ có ai nữa phía sau tớ sẽ được bình an. Tớ không để họ tiếp cận thân mật với gia đình tớ nữa và rứt khoát chống lưng đưa họ đi đúng nhân cách đạo lý sống của con người. Hồi ấy nước mắt tớ cũng chưa hề rơi mà chảy vào đáy lòng tớ sâu lắm. Đến nỗi tớ chả thể đủ ấm áp đón nhật một mầm xinh nào bên tớ, cứ đến rồi đi. Cho đến khi đậu được thì lại là con gái, ấy là sức tớ xoay vần thành công cốc. (Nhưng không, Trời Phật thương tớ cho tớ một chiếc thẻ xanh cứu trợ). Tớ ôm con trốn đến một nơi ngoại thành hà nội xa xôi, cắt bỏ mọi liên lạc, biên vội lá thư về cho mẹ yên lòng, thuê một căn nhà, xin một công việc mới nơi hẻo lánh và không ai còn tìm được ra tớ.
Đây là bài học lớn nhất của cuộc đời tớ, tớ phải chuộc bằng thời gian, bằng tất cả cuộc đời, tuổi thanh xuân sức trẻ của tớ. Bạn biết không khi đã là giả thì cực khó để bạn chuyển thành thật mà sử dụng được, trừ khi bạn làm sạch tất thảy và kiểm chứng được không còn nguy hại và được kiểm duyệt công bố, qua điều này bạn thấy đấy ĐỒNG NGHIỆP rất mạnh như cơn lũ sẵn sàng cuốn băng đi mọi thứ. Để thay đổi phải có nhiều ĐỒNG NGHIỆP đối lập mạnh hơn, kiên cố hơn đúng không.
Đến đây bạn hiểu hơn về ĐỒNG NGHIỆP chưa? ĐỒNG NGHIỆP Có thể sẽ là những miếng ghép giống nhau đầy xung đột, có thể là những miếng ghép khớp nhau thật êm ái, cũng có thể là những miếng ghép na ná nhưng lại đầy răng cưa gai góc…muôn hình vạn trạng.
Suốt 14 năm tớ ôm con khắp chốn đô thành, năm thứ 3 bé bắt đầu cần đi học chính quy, năm thứ 4 tớ về gần bố mẹ tớ để em bé được đi học và được bảo vệ an toàn( các bạn biết không thời gian đấy “ bom, đạn, sấm, sét, lốc, bão …vvv ném đầy nhà tớ, cũng 3 lần tớ nhờ chính quyền vào cuộc để giữ bình yên cho những người thân yêu của tớ), năm thứ 6 tớ tha thứ cho tất cả mọi vết thương của tớ, năm thứ 7 tớ bắt đầu buông dần và tu tập, năm thứ 14 (năm 2021) tớ hoá giải được tất thảy mọi điều, và tớ đã bình thường với mối quan hệ tình cảm. Cũng chính từ đó họ cũng chân chánh dần và mọi thứ đi vào quỹ đạo. Đến đây bạn hiểu ra điều gì không cho hai tiếng ĐỒNG NGHIỆP này?
Bạn thấy không, Chung quy lại dù ĐỒNG NGHIỆP ở đâu, chỗ nào, hay dở ra sao? thì ĐỒNG NGHIỆP cũng đều là đến với nhau, tụ vào nhau để học chung một bài học thôi, đó là bài học làm người giải thoát. Duy nhất khác nhau ở chỗ góc nào tròn đầy, góc nào méo mó, góc nào thô ráp, góc nào khuyết, nông sâu hay dầy mỏng mà thôi và cũng phụ thuộc vào cách bạn đón nhận nó nữa đấy.
Do đó cách hoàn hảo duy nhất để chuyển hoá mọi ĐỒNG NGHIỆP thành sự ngọt ngào êm dịu không có đau thương khổ nạn đó là tỉnh giác khôn ngoan, và sắp sếp cuộc đời theo từng chu kỳ của vòng lặp, Để có được điều này bạn cần kiên trì và hoàn thiện chính mình ở mọi khía cạnh bằng cách tinh tấn tu tập, và không ngừng gìn giữ đức tin chân chánh nơi mình. Và sẽ nhanh hơn, an toàn hơn khi bạn có một cộng đồng ( có thể lớn, nhỏ) đủ mạnh, đủ vững để bạn nương vào, và bản thân bạn phải có đức tin có khao khát đến cùng bằng yêu thương, tha thứ, cầu nguyện hồi hướng xám hối cho chính mình và cho tất cả đó là cách để bạn không còn vướng vào hai tiếng ĐỒNG NGHIỆP nữa nhưng cũng không đẩy người khác rơi và cuốn vào ĐỒNG NGHIỆP này, và hoàn hảo nhất là vô hiệu hoá ĐỒNG NGHIỆP bằng cách biết yêu, bao dung, đón nhận gửi vào đó tình yêu hạnh phúc bình an (sự sống), để ĐỒNG NGHIỆP không vận hành mà nhường vào đó nơi đâu cũng là chốn bình an, nơi nào bạn cũng gửi được niệm lành tới khắp cả, bởi bạn bình an, thế giới sẽ bình an.
Bạn thật may mắn vì đọc được bài viết này của tớ. Kính chúc bạn cùng người thân luôn mạnh khoẻ, bình an, phước lạc. Xin gửi niệm lành đến tất thảy thế gian. Hẹn sớm gặp nhau trong bài viết tới bạn nha.
We love You